Chúa Nhật II Mùa Chay (B)
Chủ đề :
Vâng phục thánh ý Chúa : Đường trọn lành hoàn hảo.
Kính thưa quý anh chị em,
Thiên Chúa là Đấng thượng trí, khôn ngoan vô cùng, mọi phán quyết, dạy dỗ của Người đều là chân lý, là tình thương cứu độ : Thầy là đường, là sự thật và và có Lời ban sự sống đời đời (cf. Jn 14, 1 – 12), nghĩa là bản chất của Lời làm nên sự sống trần gian.
Đầy dẫy chứng từ Kinh Thánh minh xác chân lý cứu độ phát xuất từ Lời “tình yêu và sự sống” thần linh được đón nhận trong tự do của loài thụ tạo.
Abraham vâng lời Chúa ra đi, đạt tới đất hứa, được nên công chính bởi tin, trở thành tổ phụ của tất cả những ai bước đi trong đức tin này, nghĩa là được vào Nước Chúa, sở hữu sự sống muôn đời.
Đức Maria, bởi sự vâng phục tuyệt đối, trở nên Mẹ Thiên Chúa, nên dấu chỉ và niềm hy vọng cho dân Chúa trên đường lữ thứ trần gian.
Trên tất cả, Chúa Giê-su, cuộc đời Ngài đồng hóa với sự “vâng phục”, như của ăn làm cho cơ thể sống, sự vâng phục ý Cha làm cho Giê-su luôn sống như một Adam mới, trở nên nguyên nhân phần rồi đời đời cho tất cả những ai tùng phục Người.
Những nhân chứng của niềm hy vọng lớn lao giúp chúng ta lắng nghe, vâng phục và thực thi ý Chúa, được cụ thể trong phụng vụ Lời Chúa, để được sống và sống dồi dào.
Chủ đề xuyên suốt các chúa nhật mùa chay : sự hiệp thông giữa Thiên Chúa và con người được thiết lập qua dấu chỉ “Giao Ước”. Lắng nghe và thực thi ý Chúa là dấu chỉ đức tin, điều kiện cấu thành sự hiệp thông cứu độ, đem lại sự sống đời đời.
Trong chúa nhật I, hiệp thông giao ước làm theo cách thức Chúa chỉ : Noe lên núi, đóng tàu. Tình hiệp thông ghép các tấm ván thành con tàu cứu gia đình ông khỏi đại nạn hồng thủy.
Chúa Giê-su mời gọi con người hoán cải canh tân đón nhận Nước Trời. Trong con tàu Giê-su, mỗi người trở thành chi thể sống động, có Giê-su là đầu, để hễ đầu đi tới đâu, thì toàn thân được lôi kéo tới đó, đầu có sự sống bởi Cha, thì các chi thể, nhờ Ngài, cũng được sống như vậy.
Trong chúa nhật II mùa chay, tình hiệp thông giao ước còn được nâng lên mức độ cao hơn khi Thiên Chúa đòi hỏi sự hiến tế chính bản thân mình.
Abraham, trong bài đọc I, được ban tặng mọi phúc lành giao ước với điều kiện phải tuyệt đối vâng phục ý Chúa. Lệnh truyền sát tế I-xa-ác là một đòi hỏi rất nặng nề, nếu không muốn nói là quá sức chịu đựng. Giết con ruột, con một duy nhất, có khác gì giết chết chính bản thân mình. Giết chết con một duy nhất đồng hóa với tận diệt, tuyệt tự, điều mà người Do Thái không bao giờ dám nghĩ và dám làm, vì nó là sự chúc dữ tồi tệ, đáng nguyền rủa nhất.
Đặt mình vào tâm trạng Abraham lúc này, chúng ta thấy đức tin của ông thật mạnh mẽ, phi thường, đã dám nhảy liều trong niềm hy vọng. Nhờ tin vững vàng vào Thiên Chúa, ông đã vượt lên trên con người tự nhiên, mỏng giòn, yếu đuối. Sẵn sàng hiến tế I-xa-ác là hành vi đức tin của bậc anh hùng. Nhờ đó, ông được nên “công chính”, đón nhận mọi lời hứa giao ước.
Bài đọc thứ I cho cái kết có hậu : tất cả đều hoan hỷ, hạnh phúc :
Chúa vui, vì biết ông là người có lòng yêu mến, kính sợ Ngài. Chúa chúc phúc, ban thưởng tất cả mọi sự hơn những gì ông dám ước mơ : được đất hứa làm gia nghiệp muôn đời, được con cái đông như sao trời cát biển, được lôi kéo vào dòng dõi ông tất cả những kẻ bước đi trong đức tin của ông.
Abraham vui, vì sự sống của con ông được bảo tồn, được hưởng tất cả lời hứa và qua ông nhân loại cũng được chúc phúc.
Ôi Abraham thật có phúc, vì đã tin và vâng phục đức tin trong mọi sự ! Ông thật là bạn hữu, là con yêu dấu của Cha trên trời, xứng danh trung gian giữa Thiên Chúa và loài người.
Abraham chỉ là hình ảnh tiền trưng của Đấng phải đến, Đức Giê-su Kitô. Abraham là người bởi đất, được nên công chính bởi “tin”, Đức Giê-su là người của “Trời”, làm cho nhân loại nên công chính bởi “Nhập thể”. Bản tính thần linh đảm nhận lấy nhân tính và thần hóa nhân tính nên hàng thần thiêng.
Sự kiện “hiển dung” là cách diễn tả nhân tính Giê-su được được đưa vào vinh quang sáng láng bất diệt. Trong trạng thái vinh hiển này, Giê-su hoàn tất mọi điều lề luật và các ngôn sứ chỉ về Ngài. Sự xuất hiện của Mô-sê và Ê-li-a là nhân chứng cho cả mạc khải rằng : Đấng phải đến đã đến rồi, nhân loại không còn phải chờ đợi đấng nào khác nữa.
Đặc biệt trong biến cố này là sự thần hiển Ba Ngôi : Giê-su biển đổi sáng láng tốt lành, Chúa Thánh Thần lấy hình đám mây bao phủ tất cả, Chúa Cha tuyên phán : “Đây là Con Ta yêu dấu, hãy vâng nghe lời Người” (Mc 9, 7b).
Như vậy, trong tư cách Ngôi Lời nhập thể, Giê-su là người duy nhất vâng phục trọn vẹn thánh ý Cha, đã trở nên Con rất yêu dấu của Cha.
Giê-su, đã thay thế Adam bất trung, trọn niềm tin phó thác nơi Cha, trở nên nguyên nhân phần rỗi đời đời cho tất cả những ai tùng phục người.
Cuộc đời Giê-su kết thúc bằng : “mọi sự đã hoàn tất”, trở nên Con yêu dấu, Con hoàn hảo như Cha trên trời là Đấng hoàn hảo.
Trong sự phục sinh vinh hiển, lên trời, ngự bên hữu Cha, Giê-su là Đấng trung gian duy nhất giữa Thiên Chúa và loài người.
Phao-lô coi vai trò trung gian của Chúa Giê-su là sự bênh đỡ mạnh thế không ai có thể chống lại chúng ta.
Cũng vậy, vì một tình yêu luôn luôn lớn hơn, Cha trên trời đã thí bỏ Con Một yêu dấu vì tất cả chúng ta, lẽ nào Ngài lại ruồng rẫy, hất hủi, kết án chúng ta.
Giê-su, đã chết và đã sống lại, đang ngự bên hữu Cha, biện hộ và chuyển cầu, để chúng ta được sống và sống dồi dào.
Chúng ta cũng phải nghe lời Cha : đón nhận và thực hành giáo huấn của Chúa Giê-su, thì lời hứa giao ước mới được mãi mãi duy trì, tình yêu và sự sống thật mới đạt thấu chúng ta.
Vậy, hãy biết lắng nghe, thực hiện ý Cha trên trời, để trong Giê-su, chúng ta cũng trở nên con yêu quý của Cha, xứng đáng hưởng phúc lành là sự sống muôn đời. Amen.